TÔI NHỚ NHẬN MỘT LÁ THƯ TỪ NHÀ XUẤT
BẢN HOA KỲ HARPER COLLINS nói rằng: “đọc NHÀ GIẢ KIM giống như thức dậy lúc
bình minh, nhìn mặt trời ló dạng trong khi cả thế giới vẫn còn đang ngủ.” Tôi
đi ra ngoài nhìn bầu trời và tự nghĩ: “Thế là, quyển sách sẽ được xuất bản bằng
tiếng Anh!” Lúc ấy tôi đang khó khăn vươn mình như một người cầm bút và đeo
đuổi con đường của tôi mặc dù tất cả những giọng vang lên nói với tôi rằng điều
ấy không thể.
Từng
tí từng tí, giấc mơ của tôi đang trở thành hiện thực. Mười, một trăm, một
nghìn, một triệu bản bán ở Hoa Kỳ. Một ngày nọ, một phóng viên Ba Tây gọi điện
thoại cho tôi nói rằng Tổng Thống Clinton được chụp hình khi đọc quyển sách.
Một ít lâu sau, tôi mở tạp chí Vanity Fair và ở đấy nữ tài tử Mỹ Julia Roberts
tuyên bố rằng cô mến mộ quyển sách. Bách bộ một mình trên đường phố Miami, tôi
nghe một cô bé nói với mẹ cô rằng: “mẹ phải đọc quyển Nhà Giả Kim!”
Quyển
sách đã được chuyển dịch qua năm mươi ngôn ngữ, đã bán trên hai mươi triệu bản,
và người ta đang bắt đầu hỏi: Điều bí mật nào ở phía sau sự thành công to lớn
như thế?
Câu
trả lời thành thật duy nhất là: Tôi không biết. Tất cả tôi biết là thế, như
chàng chăn cừu Santiago, tất cả chúng ta cần được thức tỉnh với tiếng gọi trong
tâm hồn của chúng ta. Điều gì là tiếng gọi tâm hồn? Nó là sự gia ân của Đấng
Tạo Hóa, nó là con đường mà ngài đã chọn cho chúng ta ở đây trên trái đất. Bất
cứ khi nào chúng ta làm việc gì ấy tràn ngập sự can đảm trong ta, chúng ta đang
theo đuổi huyền thoại của mình. Tuy nhiên, chúng ta không phải tất cả đều có sự
can trường để đối diện với mơ ước, tâm nguyện của mình.
Tại
sao?
Có
bốn chướng ngại. Thứ nhất: chúng ta được bảo từ lúc thơ ấu trước rằng mọi thứ
chúng ta muốn làm là không thể. Chúng ta lớn lên với ý niệm ấy, và khi tháng
năm chồng chất, cũng chồng chất thêm bao lớp định kiến, sợ hải, và tội lỗi. Có
những lúc khi nguyện ước, mộng mơ kêu gọi bị chôn vùi sâu thẳm trong tâm hồn
của chúng ta cũng không thấy được. Nhưng nó vẫn ở đấy.
Nếu
chúng ta có can đảm khai quật ước mơ, rồi thì chúng ta sẽ đối diện với chướng
ngại thứ hai: tình yêu. Chúng ta biết rằng chúng ta muốn làm thế, nhưng lo sợ
làm tổn thương những ai đấy chung quanh chúng ta bằng sự từ chối mọi thứ để đeo
đuổi ước mơ, sở cầu, tâm nguyện của chúng ta. Chúng ta không nhận thức rằng
tình yêu chỉ là một sự thúc đẩy xa hơn, không phải là những gì ngăn trở chúng
ta tiến lên phía trước. Chúng ta không nhận biết rằng những ai đấy chân thành
nguyện ước chúng ta tốt đẹp muốn chúng ta hạnh phúc an lạc và được chuẩn bị
cùng chúng ta trên hành trình ấy.
Một
lần khi chúng ta chấp nhận rằng tình yêu là một sự kích thích, chúng ta một lần
nữa đến gần chướng ngại thứ ba: sợ hải thất bại chúng ta sẽ gặp trên bước
đường. Chúng ta, những người chiến đấu cho ước mơ khổ đau hơn nhiều khi nó
không thành sự, bởi vì chúng ta không thể rút lui bằng lời cáo lỗi: “Ô, ừ, tôi
thật sự không muốn nó tí nào.” Chúng ta thật muốn nó và biết rằng chúng ta đã
đặt cược mọi thứ trên nó và rằng con đường kêu gọi của tâm hồn, của mơ ước, sở
cầu, tâm nguyện chẳng dễ dàng hơn bất cứ con đường nào khác, ngoại trừ là cả
trái tim chúng ta được đặt trên cuộc hành trình này. Thế thì chúng ta –những
chiến sĩ của ánh sáng- phải chuẩn bị để có kiên nhẫn trong những lúc khó khăn
và để biết rằng vũ trụ đang hiệp sức trong sự thiện ý của chúng ta, mặc dù
chúng ta có thể không biết hiểu thế nào.
Tôi
tự hỏi mình rằng: sự thất bại có cần thiết không?
Tốt
thôi, cần thiết hay không, chúng xảy ra. Khi chúng ta bắt đầu chiến đấu cho ước
mơ, chúng ta không có kinh nghiệm và vấp phải nhiều thất bại. Mặc dù, bí mật
của cuộc đời là té ngã bảy lần và đứng dậy tám lần.
Thế
thì, tại sao quá quan trọng để sống với lời kêu gọi của tâm hồn mỗi người nếu
chúng ta chỉ khổ đau hơn những người khác?
Bởi
vì, một lần chúng ta vượt qua những thất bại – chúng ta luôn luôn làm – chúng
ta tràn đầy cảm giác thoải mái và tin tưởng. Trong sự im lặng của những trái
tim, chúng ta biết rằng mình đang minh chứng phẩm giá mầu nhiệm của đời sống.
Mỗi ngày, mỗi giờ, là một phần của sự thiện chiến. Chúng ta bắt đầu sống với
lòng can trường, dõng mãnh, và vui thích. Khổ đau mãnh liệt, không ngờ trôi qua
mau hơn khổ đau mà hình như có thể chịu đựng được; điều sau cùng tiếp diễn hàng
năm và không có sự lưu tâm của chúng ta, nuốt mất tâm hồn chúng ta, cho đến, một
ngày, chúng ta không thể nào tự giải thoát khỏi chính sự đắng cay và nó ở lại
với chúng ta trọn đời mãn kiếp.
Có
đào xới mơ ước của chúng ta, có dùng năng lực của tình yêu để nuôi dưỡng nó và
dành nhiều năm tháng để sống với những vết thương lòng, chúng ta đột nhiên chú
ý rằng những gì chúng ta muốn luôn luôn ở đấy chờ đợi chúng ta, có thể là ngay
ngày hôm sau. Rồi thì đến chướng ngại thứ tư: lo sợ hiện thực ước mơ mà chúng
ta đã chiến đấu trọn đời mình.
Oscar
Wilde nói: “Mỗi người giết chết điều mà họ yêu mến.” Và điều ấy đúng. Chỉ có
thể thực hiện được những gì chúng ta muốn lấp đầy tâm hồn của những người bình
thường với tội lỗi. Chúng ta nhìn chung quanh ở những người đã thất bại thực
hiện những gì họ muốn và cảm thấy rằng chúng ta cũng không xứng đáng để gặt hái
những gì chúng ta muốn. Chúng ta quên về tất cả những chướng ngại chúng ta đã
vượt qua, tất cả những khổ đau mà chúng ta phải chịu đựng, tất cả những thứ mà
chúng ta phải từ bỏ để đạt đến mục tiêu ấy. Tôi đã biết rất nhiều người, khi
ước mơ tâm hồn của mình kêu gọi có thể nắm lấy được, họ đã tiến tới hành động
hàng loại những sai lầm ngô nghê và chẳng bao giờ đạt đến mục tiêu của họ - khi
nó chỉ là một bước nữa mà thôi.
Đây
là điều nguy hiểm nhất của những chướng ngại bởi vì nó có một loại hương thơm
thánh thiện về nó: từ bỏ vui thích và chinh phục. Nhưng nếu chúng ta tin tưởng
chính mình phẩm giá đáng kính trọng của những điều chúng ta đấu tranh thật vất
vả để đạt đến, thề thì chúng ta trở nên một phương tiện của Tạo Hóa, chúng ta
hổ trợ Tâm Linh Thế Giới, và chúng ta hiểu tại sao chúng ta ở đây.
Paulo
Coelho
Rio
de Janeiro
Tháng
mười một năm 2002
Anh
dịch: Magaret Jull Costa
Việt
dịch: Tuệ Uyển
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét